[RADIO TRUYỆN NGẮN #82] XIN ĐƯỢC CÔ ĐƠN [PHẦN 2]
📓Truyện Ngắn: Xin Được Cô Đơn [Phần 2]
🖋Sáng Tác: Tịnh Vũ
🎙Giọng đọc: Chương Dương
🎶Âm Nhạc: Vinh Trần
📷Thiết Kế Hình Ảnh: Hồng Nhật - Lê Anh Thư
Vài ba hôm, Miên khỏe hẳn, sang nhà thầy chơi như thường lệ thì cảm giác hụt hẫng lạ lùng. Những cử chỉ, lời nói gần gũi, thân quen mới hôm rồi còn thắm thiết, nay lại có một khoảng cách không tên chẳng biết phải diễn tả và lý giải ra làm sao. Mới mấy hôm không gặp mà tóc tai thầy xuề xòa, râu trổ lún phún. Miên gạn hỏi:
- Răng mấy bữa ni anh lạ lạ rứa? Anh giận chi em hả? Hay bữa em ở trên trụ sở, không qua phụ anh chống bão nên anh giận?
Thầy thở dài, trầm ngâm một lát rồi lấy hết dũng khí nói ra mấy tiếng “anh sắp lấy vợ rồi”. Vừa nói, thầy vừa đứng dậy, quay lưng về phía Miên mà không dám đối diện thẳng vào đôi mắt đang rưng rức lệ.
Miên ngơ ngác nhìn thầy. Cô nói tiếp:
- Anh đừng nói rứa. Anh có giận chi thì nói ra cho em biết với, rồi mình cùng ngồi xuống phân tích với nhau. Anh đừng nói rứa, em sợ lắm nghe anh.
Thầy im lặng, lắc đầu. Châm điếu thuốc, thầy đưa lên miệng rít một hơi thật dài. Thầy đã hứa không bao giờ hút thuốc trước mặt Miên. Mà đúng là từ trước đến giờ, chưa khi nào thầy làm vậy vì mỗi lần Miên hít phải mùi thuốc sẽ bị ho mấy ngày không dứt.
Miên nhìn thầy. Ánh nhìn hụt hẫng, buồn dữ dội. Cảm giác như thầy đang nhờ mấy vòng khói thuốc để chứng tỏ cho Miên biết là thầy hết thương rồi, hết quan tâm rồi. Còn thầy, trong lòng đang trào lên cả ngàn đợt sóng nhưng cứ phải dằn xuống, không dám để lộ ra. Cơn buồn như có ai tát thẳng vào mặt và mắng thầy “đồ dại, đồ ngu”. Nhưng biết làm sao được, thầy cũng suy nghĩ dữ lắm. Thầy cứ nghĩ tim mình rơi hẳn ra ngoài khi đi đến quyết định nói tiếng chia xa mặc dầu thầy có biết đến người con gái nào khác đâu để mà dối chuyện sắp lấy vợ.
Miên quay lưng bỏ chạy thật nhanh ra khỏi cửa. “Đã là chi của nhau đâu! Ời, đã là chi của nhau đâu!!”– Miên tự nhủ với lòng khi gục mặt lên đầu gối và co ro ngồi khóc trong góc phòng sau khi đẫm mưa ướt nhẹp từ nhà thầy về lại trụ sở. Rồi, Miên quyết định ra đi.
Đợt thuyên chuyển cán bộ sau đó ba tháng, Miên là một trong số những cái tên được điều chuyển công tác. Nhưng đấy là cô chủ động đăng ký. Lúc nhìn thấy tên Miên nằm chễm chệ trong danh sách, thầy cảm giác đời mình như mất đi một nửa. Từ lúc đó cho đến khi cô thật sự rời khỏi miền núi nghèo cằn cỗi, nghèo đến khô rộc cả người ấy, thầy và cô chẳng hề gặp nhau lấy một lần. Rồi theo thời gian, thầy cũng nhiều lần thăm hỏi đây đó tình hình của cô Miên. Các thầy cô ở phòng giáo dục huyện thi thoảng vẫn liên hệ với Miên để tâm sự. Nghe đâu Miên đã ra khỏi ngành. Cô gặp và nên duyên với một người đàn ông tuy nghèo nhưng là dân thành phố hẳn hoi. Chồng Miên thương cô dữ lắm nên chẳng cho cô động tay động chân làm lụng việc gì. Thầy nghe vậy cũng yên lòng yên dạ mà tính chuyện trăm năm. Rồi thầy nên nghĩa phu thê với vợ mình bây giờ.
Bẵng đi một thời gian chẳng tơ tưởng nghĩ ngợi gì, cũng ngót nghét hơn chục năm, nay thầy lại gặp cô trong tình cảnh như vậy. Cũng may chỉ mình thầy nhìn thấy cô Miên với đôi quang gánh oằn nặng. Nếu hai người mà đối diện nhìn nhau thì chẳng biết phải nói gì, phải làm sao cho khỏi ngập ngừng để buông ra câu chào hỏi.
Vừa nghĩ, thầy vừa giận mình hết sức. Điếu thuốc trên tay vẫn âm ỉ cháy mà thầy cũng chẳng buồn đưa lên miệng để kéo một hơi. Ráng chiều càng lúc càng sẫm màu, tiếng côn trùng đã bắt đầu rỉ rả âm vang dưới những lùm cây, bụi cỏ trong vườn. Từ lúc dưới thành phố về, thầy đem việc gặp cô Miên tâm sự với vợ chồng thầy Nghĩa bên phòng giáo dục. Lúc ấy mới biết chuyện cô Miên lấy chồng rồi hạnh phúc viên mãn là do cô nhờ vả phải nói thế cho thầy yên lòng. Miên dặn kỹ vợ chồng thầy Nghĩa không được để lộ chuyện cô bị chồng đánh, bị mẹ chồng đay nghiến hay cái cảnh buôn gánh bán bưng, đầu tắt mặt tối với cả trăm công việc không tên mỗi ngày trong gia đình chồng. Nghe đến đâu là lòng thầy nhói đến đó. Trời ơi, ai mà nghĩ quyết định của thầy lại đẩy đưa người con gái mình thương đi xa đến vậy. Xa niềm vui, xa hạnh phúc, xa cái sự an nhàn tuy nghèo nhưng ấm êm mà vợ thầy hiện tại đang được hưởng trọn trong từng giây phút kể từ khi bước chân về nhà thầy. Giá mà thầy đừng dại dột để Miên đi. Chỉ cần hồi đó thầy bớt đi chút ít nông cạn thì có phải mọi việc đã tốt đẹp hơn cho cả ba người rồi không. Phải chi ngày xưa thầy đủ dũng khí hơn thì bây giờ đâu phải vừa hút thuốc vừa nhớ người, rồi giận mình. Tự dưng khi không lại có lỗi với cả hai người phụ nữ trong cuộc đời. Một người là cô Miên. Một người là vợ thầy. Có vợ rồi mà còn nhớ người xưa thì hỏi ai mà không buồn cho được. Nhưng thầy tự trách mình vậy thôi chứ vợ thầy nào có biết.
Ánh chiều le lói rồi cũng tắt lịm. Trăng đã neo đậu trên đỉnh trời. Những ngọn đèn lu mờ chập chờn hắt qua từng song cửa nhỏ. Gió núi se sắt làm tái tê cả hồn thầy sau chừng ấy năm cứ ngỡ đã quên. Một cảm giác chuếnh choáng, khắc khoải khi vụn vỡ hàng nghìn cảm xúc cứ bủa vây cả trái tim của thầy. Xót xa quá mà không nói ra được. Đau dữ lắm mà chẳng biết tỏ cùng ai. Thế là chiều nay thầy bỗng dưng thấy cô đơn khủng khiếp, bụng dạ cứ tan tác rồi trống rỗng hết cả. Rít thêm một hơi thuốc sắp tàn, thầy Huy thở dài thườn thượt. Một cơn gió thoảng qua, hất tung những lọn tóc đã chớm hoa râm. “Ôi, Miên ơi! Anh có lỗi với em quá chừng Miên ơi!” – trong gió núi, văng vẳng tiếng thầy thì thào giữa những làn khói thuốc.
Tịnh Vũ
👉Link bài viết trên Group Tay Đan: XIN ĐƯỢC CÔ ĐƠN
Add new comment